Thứ Hai, 15 tháng 10, 2007

Người đàn bà cụt tay gặt lúa mướn

Sinh ra và lớn lên ở vùng quê nghèo, làm thuê, gặt mướn lúc lên mười, chị đã mất
đi nửa cánh tay vì cơm áo. Với nửa cánh tay còn lại, người đàn bà ấy vẫn kiên
trì vung lưỡi hái trên những cánh đồng.



Mùa lúa chín, chúng tôi bao ghe từ Long Thạnh đến ấp Đông Phú (Đông Phước, Châu Thành A, Cần Thơ) để tìm gặp người thợ gặt lúa bằng cùi chỏ. Với nụ cười hiền lành trên khuôn mặt đen nhẻm vì nắng gió, chị Nguyễn Thị Bảy Nhỏ đứng giữa ruộng đang gặt dở kể:

- Năm nay tôi 31 tuổi, nhà nghèo không đất sản xuất nên phải làm thuê, gặt mướn đã 22 năm nay. Dù rất cực nhọc, nhưng tôi vẫn cam chịu để kiếm cơm sống qua ngày.

- Chị gặt một tay như thế đạt được năng suất bao nhiêu?

- Lúc mới tập thì thua xa những người lành lặn nhưng bây giờ tôi làm bằng đến hơn họ. Mỗi ngày tôi gặt và vác được 1 công, tiền 30.000 đồng.

Chị kể về cuộc đời mình:

- Năm 17 tuổi, tôi đi làm thuê cho lò đường ở Kinh Cùng (Cần Thơ) mặc áo tay dài, vô ý đút mía vào ép, áo bị máy cuốn vào nghiến đứt cánh tay, nằm nhà thương điều trị 3 tháng. Suốt mấy năm sau đó, nhìn anh chị em gặt lúa mướn, tôi nghĩ phận mình mà chảy nước mắt. Đứa cháu Bích Tuyền 12 tuổi bảo tôi: “Bảy ơi! Bảy lấy bao tay buộc rồi cột lưỡi hái, ra ruộng gặt thử được hôn?”.

Từ đó tôi tập gặt lúa.

Chị vén áo lên, thật bàng hoàng xúc động khi nhìn thấy dấu vết trầy trụa, lở lói do xiết cột lưỡi hái đã chai lì trên cánh tay cụt của chị.

Cuộc đời gặt mướn như con vịt nuôi chạy đồng, nơi nào lúa chín thì tìm đến. Tháng 2 tháng 3 chị ở Châu Đốc, Ô Môn, tháng 7 tháng 8 chị ở Bạc Liêu, Sóc Trăng… Giọng buồn buồn, chị nói: “Nghề này với phụ nữ rất khổ, mùa lũ ngâm mình trong nước bùn, ruộng lúa khép kín trong đê bao còn giữ thuốc trừ sâu, phân bón, hóa chất, tụi tui là những người hứng chịu. Nhiều chị sau vài ngày gặt lúa phải tìm đến bác sĩ phụ khoa, tay chân lở lói là chuyện thường”.

Chị Bảy Nhỏ có chồng và một con. Chồng chị không được khôn ngoan, suốt năm đi ở mướn cho người ta, mỗi năm anh được trả công 1,4 triệu đồng lấy tiền trước. Gia đình khó khăn, chị quanh năm đi gặt hết đồng này đến đồng khác, đứa con gái 8 tuổi chị gửi cho bà nội.

Chị gượng vui nói với chúng tôi: “Cực khổ, vất vả quen rồi, vắng một vài ngày không làm thấy bứt rứt, khó chịu”.

Nhọc nhằn, gian khó trăm bề, người phụ nữ gặt thuê một tay vẫn cần mẫn, miệt mài lao động. Cuộc sống dù thiếu hụt mọi điều, chị Bảy Nhỏ vẫn lạc quan, vượt lên mọi nghiệt ngã tật nguyền, tự tìm niềm vui trong cuộc sống.

Không có nhận xét nào: