Thứ Sáu, 2 tháng 11, 2007

Cô gái có đôi tay vàng

Đôi bàn tay thoăn thoát từng đường kim mũi chỉ trên lá, để hoàn thiện chiếc
nón nằm gọn trên bộ khung, thỉnh thoảng môi nở nụ cười khi trả lời câu hỏi gì,
đã đem lại cho cơ sở Nhịp cầu bầu không khí ấm cúng và bạn bè đồng cảnh ngộ xích
lại gần nhau hơn, kể từ khi chị đến dạy nghề chằm nón …





Chị là Đỗ Thị Ngọc sinh năm 1972 quê ở ấp Tân Bình, phường Trường Lạc ( Ô Môn, Cần Thơ). Với tấm lòng thương người cùng cảnh ngộ, Ngọc từ giã làng quê êm đềm lên ở tại cơ sở nhịp cầu, ngày ngày dạy cho bạn bè học nghề chằm nón để sinh sống và hội nhập cộng đồng.

Ngọc là người rất khéo tay, ngoài chằm những chiếc nón lá bóng bẩy, xinh xắn tạo nên nét duyên ngầm của thiếu nữ, đôi bàn tay tài hoa Ngọc còn chế ra nhiều kiểu nón lá khác như: Bộ nón cối kiểu Trung Quốc gồm 6 chiếc xinh xắn từ lớn đến nhỏ bằng bàn tay, được treo lủng lẳng chào hàng trông thật xinh xắn bên cạnh những chiếc nón kết bóng láng.

Với nụ cười thật hiền trên khuôn mặt bầu bĩnh, với giọng trầm trầm Ngọc đã thố lộ cuộc đời của mình:

- Hai chân em bại liệt do di chứng cơn sốt lúc còn 3 tuổi, cha mẹ hết lòng chạy chữa nhưng đôi chân ngày càng teo nhỏ. Mọi sinh hoạt bình thường, em thường dùng đôi tay để di chuyển đi lại. Tuổi thơ, Ngọc không đến trường học vì quê nhà thuộc vùng sông nước, đò giang cách trở, Ngọc biết đọc, biết viết nhờ anh chị chỉ dạy. Gia đình đông anh em, cuộc sống khó khăn vì không đất đai, năm lên 10 tuổi Ngọc theo mẹ xuôi ngược đi bán hàng bông trên chiếc ghe nhỏ khắp vùng quê sông nước. Công việc của Ngọc là chèo trước mũi ghe, phụ mẹ bán hàng, tính tiền, nấu cơm.

Mấy năm dài lênh đênh ngược xuôi sông nước, mẹ con hôm sớm bên nhau. Cứ nửa tháng, hai mươi ngày hai mẹ con lại ghé thăm nhà. Rồi đến một ngày, cuộc đời thương hồ vất vả mà cũng chẳng khá hơn ai, thế rồi hai mẹ con từ giã chiếc dằm, con đò trở lên bờ làm ruộng. Từ đó, Ngọc ở nhà thui thủi một mình giúp gia đình nấu những bữa ăn…

Cuộc sống lặng lẽ, âm thầm trôi đều cho đến một ngày năm Ngọc 15 tuổi, chị Thảo chị của Ngọc trọ học ở huyện, ở gần nhà làm nghề chằm nón, Thảo học lóm về hướng dẫn phương pháp sơ qua cho Ngọc làm. Đôi bàn tay run run tháo bung chiếc nón để nghiên cứu tìm tòi, ba của Ngọc tìm mua được bộ khung và lá đem về cho con mày mò tập làm, với đức tính chịu thương chịu khó cộng với sự thông minh, đôi bàn tay khéo léo những chiếc nón ra đời, lúc đầu hơi thô, đường kim mũi chỉ chưa đều, nhưng khuyến khích tay nghề, những chiếc nón Ngọc làm ra được bà con ủng hộ mua giúp. Dần dần nghề dạy nghề, những chiếc nón làm ra bóng bẩy, xinh xắn và các chiếc nón của Ngọc thường có mặt ở các sạp hàng bán ở chợ. Từ đó, Ngọc rất vui vì có đã có tay nghề, làm ra của cải nuôi sống bản thân mình. Tiếng lành đồn xa, nghề chằm nón càng ngày càng xinh xắn, tiêu thụ nhanh được nhiều người biết đến. Chị em trong xã đến nhờ Ngọc dạy nghề, Ngọc vui vẻ chỉ bày tận tình, tính đến nay cũng hơn mười chị em người bình thường đã làm ra những chiếc nón xinh xắn. Điều vui đến với Ngọc là nơi ở của Ngọc đã trở thành nghiệp đoàn chằm nón lá xóm Trường Lạc với hơn ba mươi người.

Năm 2002, quận Ô Môn tổ chức hội thi làng nghề truyền thống Ngọc đoạt giải 3. Qua năm 2003, Ngọc dự thi đã vượt qua 30 người của 15 nghiệp đoàn chằm nón trong vùng, Ngọc được vinh dự đoạt giải nhất trong khi Ngọc là NKT.

Qua bao năm tháng trong nghề chằm nón: Nhất nghệ tinh, nhất thân vinh Ngọc trở thành cột trụ vững chắc cho gia đình, mua được tivi, sắm dàn Karaoke để Ngọc và bạn bè trong xóm giải trí.
Hiện nay, Ngọc không ngại khó khăn, tận tình chỉ bày cho chị em đồng cảnh ngộ học nghề chằm nón tại cơ sở mỹ nghệ Nhịp Cầu.

Vừa qua, hội nghị NKT tại Hà Nội, Ngọc là nhân vật điển hình NKT lao động sản xuất giỏi.
Mặc dù cơ thể Ngọc mang khiếm khuýêt, Ngọc vẫn dùng bàn tay, khối óc để tạo cho mình có cuộc sống ý nghĩa hơn, sản phẩm làm ra làm đẹp cho đời, hoà nhập cộng đồng. Tôi thật khâm phục ý chí và nghị lực một người tự vươn lên như Ngọc.
NGUYỄN VĂN TÀI -

Không có nhận xét nào: